Rồi một lần, ca sĩ bạn thân của tôi là Ngọc Tân rủ tôi đến nhà hát Bến Thành xem show mới của anh, có bài hát Nỗi nhớ mùa đông mà anh nói anh rất thích. Tân rất yêu mùa đông Hà Nội, yêu những đêm đi diễn về, hai tay xoa vào nhau đưa lên miệng bốc khói hít hà, khói bay mờ ảo trên mắt, rồi ăn bát phở nóng tương ớt cay xè như có cả mùa hè chang chói nơi đầu lưỡi…
Bạn đang đọc: Câu chuyện xúc động sau bài hát ‘Nỗi nhớ mùa đông’
Thảo Phương, tác giả của nhiều tập thơ. Ảnh : Nguyễn Đình Toán. “ Hình như ai đi ngang cửa / Gió mùa đông bắc se lòng / Chút lá thu vàng đã rụng / Chiều nay cũng bỏ ta đi ( Nhạc Phú Quang, thơ Thảo Phương ). Phải nói đêm ấy Ngọc Tân hát hay lắm. Bao nhiêu dòng nước mắt lăn trên má những người con Thành Phố Hà Nội xa quê vào sinh sống đất phương Nam ngập tràn ánh nắng, mà như càng yêu TP.HN hơn, càng nhớ TP.HN mùa đông hơn, bởi như mình đã xa, đã mất những gì thân thương nhất, bởi như mọi thứ đã bỏ mình đi rồi. “ Làm sao về lại mùa đông / Mùa thu cây cầu đã gẫy … ”. Với Thành Phố Hà Nội, họ yêu nhưng không hề trở lại, cũng như vậy với tình yêu đã mất, vẫn còn bao nuối tiếc vấn vương mà làm thế nào hoàn toàn có thể trở lại ? Bài hát dứt, nhiều người chạy lên sân khấu khuyến mãi ngay hoa, ôm hôn Tân. Có một thiếu phụ ngồi hàng ghế đầu bất động, cứ ngồi ôm hoa trong tay bất động. Cho khi đêm diễn tan, chị như mới bừng tỉnh, hoảng loạn ôm hoa chạy ra hiên chạy dọc. “ Chị Mai Hương ! ” Tôi thốt lên. Người thiếu phụ ấy chính là Mai Hương. “ Sao lại Mai Hương ? ” – Ngọc Tân kinh ngạc hỏi tôi – Đây là nhà thơ Thảo Phương, tác giả lời bài hát Nỗi nhớ mùa đông mà ? ” Mai Hương : “ Đấy là tên gọi của em ở nhà anh Tân ạ. Tặng anh bó hoa của em. Cảm ơn anh đã hát rất hay ”. Ngọc Tân xúc động : “ Lúc trên sân khấu, khi bè bạn Tặng hoa, tôi đã nhìn quanh xem chị ngồi đâu để mang hoa xuống khuyến mãi chị, và trình làng với mọi người đây là nhà thơ Thảo Phương, tác giả lời bài hát. Nhưng thú thực do mắt cận nặng quá nên tôi không tìm được chị và cũng bởi ban nhạc lại vào bài hát sau nhanh quá. Mong chị thứ lỗi ”, Ngọc Tân nói.
Bấy giờ tôi mới biết, chị Mai Hương, cô giáo Mai Hương khẳng khiu thời xưa, chị thằng Dũng bủng, thằng Đồng Tiến, giờ đây là nhà thơ, là tác giả phần lời bài hát rất xúc động, rất hay mà bạn tôi vừa hát. Tôi nói với chị : “ Khi nào Tặng em một tập thơ nhé ”. Chị bảo tất yếu rồi, chị in ba tập thơ rồi, và đời chị nay là của thơ ca rồi ! Một thời hạn ngắn sau, chưa được nhận tập thơ chị khuyến mãi ngay, tôi nghe tin chị mất, vào năm hạn tuổi 53. Thương hơn nữa, chị ra đi với trái tim đơn côi. “ Làm sao về được mùa đông / Mùa thu cây cầu đã gẫy ”. Những mối tình chị từng kể tôi nghe năm xưa, đều đã như những nhịp cầu đã gẫy, để rồi mãi mãi với chị chỉ là : “ Vờ như mùa đông đã về ” … Mùa đông TP. Hà Nội nhớ Ngọc Tân, nhớ chị Mai Hương – Thảo Phương. Nhớ bao người …
Mai Hương-thiếu phụ với “Nỗi nhớ mùa đông” mãi mãi là gương mặt đẹp trong tâm hồn chúng tôi, trong tâm hồn người yêu thơ Hà Nội. Bởi chị có trong thơ mình trái tim thiếu phụ khao khát mà không thể trở lại một mùa đông Hà Nội, trở lại những mối tình, những hạnh phúc như nhịp cầu đã gãy đổ, chỉ có thể lặng thầm xót xa lau nước mắt, tiếc nuối hạnh phúc như một tiếng chuông chiều đã bay xa…
Sau này mỗi khi về lại Lê Phụng Hiểu, tôi lại nhớ chị. Khu nhà tuổi thơ là nơi trưởng thành của nhiều quan chức to. Em ruột Thảo Phương là Ðồng Tiến sau làm Phó Thống đốc Ngân hàng Nhà nước. Hai người làm thơ ngoài Thảo Phương có Trần Phương Trà ( Trần Nguyên Vấn ) là rể nơi này.
Source: https://cuulongreal.com
Category: Giải trí